Công ty tôi có nhân viên là người trong giáo hội truyền giáo chính là nguồn lây cho 70% nhân viên, đồng nghiệp còn lại. Thời điểm ấy, xác định mình cũng có thể mắc COVID-19, nhưng tôi và các em đều chấp nhận và không trách cứ bất kỳ ai. Vì hơn ai hết, chúng tôi hiểu rằng, ai cũng có thể trở thành nạn nhân của COVID-19, truy cứu chỉ làm cho bạn tệ thêm mà thôi. Giống như bị trúng một mũi tên, chuyện của ta là phải tập trung cứu chữa vết thương, chuyện ai bắn mũi tên kia không còn ý nghĩa vào lúc này.
Nên, việc đầu tiên, tôi khuyên nhân viên của mình phải khai báo y tế thật thành thật. Các em còn trẻ lắm, vì sợ gia đình bị ảnh hưởng, mình trở thành tội đồ của cả khu phố nên có em khai báo lung tung, giấu giếm… sẽ rất khó cho việc hỗ trợ truy vết. May mắn, tôi khuyên nhủ và các em đều nghe theo. COVID-19 bình đẳng và bắt mọi người phải thành thật.
Sau khi khai báo truy vết tiếp xúc, tôi được xác định là F1 nên được đưa đi cách ly tập trung tại cơ sở y tế tận dụng từ nhà văn hóa của quận. Ở khu cách ly, phòng tôi có 5 người, các anh em không có tâm lý phàn nàn và bảo ban nhau! Nhìn thấy các nhân viên y tế phải lo cho mấy chục con người ở khu cách ly, tôi biết, đây không phải là lúc mình đòi hỏi hay lựa chọn. Ai cho gì nhận đó, cán bộ y tế bảo sao làm vậy và luôn giữ cho mình tâm lý bình tĩnh, ăn uống, vận động và cầu nguyện. 21 ngày cách ly rất dài nhưng khi bình tâm, tôi biết mình nên sử dụng thời gian đó cho những điều có ích.
Tôi tìm nghe bài giảng về Phật pháp, đọc sách, đi ngủ sớm, dậy sớm tập thể dục để cơ thể khỏe mạnh. Khi mình bình tâm và chấp nhận những điều không may, mình mới có thể chuyển hóa nó thành những điều tích cực. Tôi không muốn kể về cơ sở vật chất của các khu cách ly đâu, vì làm sao nó như ở nhà được và những nhân viên y tế cũng phải lo cho nhiều người khác rồi mà! COVID-19 nhắc mọi người phải rộng lượng với bản thân và cả mọi người xung quanh nữa…
Khi đi cách ly, một người đàn ông như tôi bỗng bật khóc 2 lần. Một là khi nghe tin bà xã, 2 con và mẹ vợ xét nghiệm âm tính lần 1. Lúc đó, tôi hét lên “Thiệt hả em?”. Tôi cũng bật khóc vào ngày thứ 5 khi nhìn thấy video của con trai và con gái ở nhà. Cảm xúc đó là cách tôi giải tỏa tâm lý lo lắng chồng chất của những ngày đầu tiên đi cách ly tập trung.
Tôi lo lắng đủ thứ cho bản thân, gia đình, nhân viên và công ty của mình sau này. Nếu có điều không may cho bất kỳ ai, tôi làm sao gánh nổi. Tôi càng stress hơn khi 2 nhân viên của tôi phải thở máy, trong đó có em bị bệnh nền. Tôi stress và suy tư cùng cực, COVID-19 nó dắt dây từ người già, người trẻ, đến cả trẻ con, từ F0 đến F2 thậm chí F3. Tôi chỉ biết cầu nguyện và tôi phát tâm nguyện sẽ cho đi thật nhiều như để cân bằng. Đồng tiền chân chính rất vất vả để có được, nhưng COVID-19 nhắc tôi rằng, tiền không quan trọng. Sự bình an của những người xung quanh mới là thứ quý giá.
Thật may mắn, tất cả F0, F1 liên quan đến công ty tôi đến nay đã trở về bình an. Là một người từng trải qua 21 ngày cách ly, tôi thấy việc cho cách ly F1 tại nhà là một giải pháp hợp lý vào thời điểm này. Tôi nghĩ cách ly tại nhà dưới sự giám sát của y tế sẽ làm dịu đi tâm lý lo lắng cho người nghi nhiễm. Nhưng cũng phải chấp hành tuyệt đối, không nên lơ là, chủ quan vì F1 là người đứng giữa lằn ranh rất mong manh.
Tôi rất may mắn khi trong phòng cách ly 5 anh em thì đều âm tính và suôn sẻ “ra trại” sau 21 ngày kể từ ngày tiếp xúc với F0. Ở các phòng cách ly cạnh tôi, loa phát thanh lần lượt gọi tên các ca dương tính, trong phòng sỉ số 5 thì còn 4. Cả “trại” đều im phăng phắc và ai cũng lạnh sống lưng, nhân viên y tế thực hiện công tác khử khuẩn, loa trung tâm phát khuyến cáo mọi người ở yên tại chỗ, không ai được di chuyển ra các hành lang, lối đi tiếp tục được xịt khuẩn. Đối diện với những cảnh đó, ai cũng xuống tinh thần.
5 anh em trong phòng tôi ngày hôm đó nín thở và thầm dặn dò nhau phải tuân thủ các khuyến cáo. Tôi nghĩ nhiều người có thể bị sang chấn tâm lý vì cách ly như thế này. Các âm thanh như xe cứu thương đưa người đến, đi liên tục, rồi cả tiếng loa gọi tên xuống xét nghiệm… bạn sẽ rất dễ lâm vào tình trạng thất kinh hồn vía. Chưa kể, áp lực từ phía gia đình, hỏi han liên tục. Vào thời gian tôi cách ly tập trung, kết quả xét nghiệm và trả kết quả quá tải nên F1 cũng hiếm khi được không tin kịp thời.
Về việc F1 lây nhiễm chéo, suy ra từ kinh nghiệm cá nhân, tôi thấy việc này dựa vào ý thức của từng người. Nếu 100% đều đeo khẩu trang, rửa tay và tự giữ khoảng cách thì khả năng lây nhiễm chéo rất khó. Điển hình như trong phòng của các em F1 của công ty tôi, có những F1 chung phòng sau 7 ngày cách ly lại dương tính, trở thành F0. Có khả năng do họ mang mầm bệnh trước, nhân viên tôi may mắn không vấn đề gì, nhưng sau đó các em được tách chuyển và bắt đầu lại quy trình cách ly từ đầu, 21 ngày kể từ sau khi tiếp xúc (thật ra là ở chung phòng F0) lần cuối.
Từ góc độ của một chủ doanh nghiệp. Bỗng chốc 100% nhân viên công ty phải đi cách ly và điều trị. Tôi xác định 21 ngày công việc trì trệ, thêm 14 ngày cho F0 và 7 ngày cho F1 tiếp tục cách ly, theo dõi tại nhà. Tôi rất áp lực. Tôi cầu mong đừng doanh nghiệp nào lâm vào hoàn cảnh như tôi. Bằng cách đơn giản 5K ngay tại nơi làm việc.
Trong khu cách ly của tôi và tại nơi điều trị của những em F0, có vài doanh nghiệp cùng gặp họa như công ty tôi. Có công ty gần 100 con người vì cùng 1 tòa nhà và tỷ lệ lây nhiễm cũng rất cao. Tôi hiểu rằng, chúng tôi rất khó khăn. Nhưng nếu tất cả mọi người bình an thì đó là phước đức rất lớn. Sau biến cố này, tôi cố gắng bằng sức lực của mình hỗ trợ một ít cho mọi người vượt qua khó khăn. Làm được gì, doanh nghiệp tôi sẽ làm hết sức.
Tôi có thấy hành chính, kế toán của công ty tôi đang làm hồ sơ để nhận gói hỗ trợ của chính phủ. Thủ tục chắc sẽ cần thời gian, nhưng nếu nhà nước đáp ứng kịp thời thì rất tốt cho những doanh nghiệp như chúng tôi. Còn cá nhân mình làm gì được tôi cố gắng làm cho các em.
COVID-19 dạy cho nhân viên tôi bài học quý giá, dù còn trẻ nhưng phải tôn trọng sức khỏe của mình. Lý ra, khi có thông tin dịch bệnh, chúng ta cần cảnh giác cao độ và việc tuân thủ 5K rất quan trọng. Khi các cá nhân có triệu chứng ho sốt phải chủ động nghỉ làm, cách ly ở nhà. Bản thân doanh nghiệp của tôi cũng tự rút ra bài học để bố trí sắp xếp lại không gian làm việc. Vì ai cũng cuốn theo vòng xoáy và đáp ứng công việc, chúng ta quên mất những quy tắc cần thiết. Cái được của doanh nghiệp tôi hậu COVID-19 sẽ là sự trưởng thành hơn cả từ quản lý đến hành xử của từng cá nhân trong tập thể.
Thời gian này, cả nước và nhiều tỉnh thành bắt đầu giãn cách. Sài Gòn nhiều nơi phong tỏa. Tôi nhận thấy, thay vì ngồi đếm ngày qua ngày, hay liên tục tìm kiếm tin tức về số ca lây nhiễm. Chúng ta phải đối mặt và học cách sống chung với nó.
Những ngày giãn cách, tôi tuân thủ 5K, tôi không lo lắng thiếu thức ăn. Vì COVID-19 đã dạy tôi 21 ngày ăn uống đạm bạc nhất có thể rồi! Tôi cũng dành thời gian này để chơi đánh cầu lông với con, dạy con trai tôi tập đọc… Với tôi, những không may của ngày hôm nay nếu bạn bình tâm sẽ chuyển hóa nó trở thành những năng lượng tích cực. Tôi cầu mong dịch bệnh sẽ qua đi. Cuộc sống tốt đẹp sẽ luôn mỉm cười với những người biết “thành thật với nhau”.